Thủ môn Tấn Trường nhớ như in trận chung kết SEA Games 25 khi anh bị nhiều người coi là “tội đồ” vì không kịp đổ người cứu U23 Việt Nam khỏi bàn thua duy nhất.
“Phải nói thật, trước trận chung kết, chúng tôi đã nghĩ đến chiếc HCV SEA Games. HLV Calisto cũng thế. ông bảo: “Các bạn cứ chơi bóng đúng sức mình, tôi tin chúng ta sẽ làm nên điều kỳ diệu”. Có lẽ không chỉ chúng tôi, hàng triệu NHM ở quê nhà, cũng như hàng vạn CĐV lặn lội đường xa sang Lào cổ vũ cho U23 Việt Nam .
Chiều hôm ấy, cả đội đã nhập cuộc với khí thế hừng hực, nhưng dường như đã có một Malaysia rất khác so với vòng đấu bảng khi chúng tôi đánh bại họ với tỷ số 3-1. Malaysia đá chặt chẽ trên từng mét vuông cỏ, họ chơi rất rát, sẵn sàng cho các đồng đội của tôi nằm cáng rời sân…
Dẫu vậy, chúng tôi đã chơi rất tập trung và đứng vững trước những pha phản công sắc lẹm của đối thủ. Nhưng điều đau đớn đã đến, U23 Việt Nam đã để thua một bàn không đáng có. Hậu vệ Mai Xuân Hợp vô tình đá phản lưới nhà còn tôi thì do đang nén đau thi đấu, cũng đã quá chậm để có thể kịp phản ứng trong tình huống để thua ấy, đấy là những phút cuối của trận đấu. Thời gian còn lại, chúng tôi đã tấn công đến giây cuối cùng, nhưng U23 Việt Nam đã thua, thua một cách tức tưởi.
Tôi cảm thấy rất buồn vì vuột chiếc HCV, càng buồn bởi sau đó rất nhiều người đã chỉ trích: Tấn Trường là nguyên nhân dẫn đến bàn thua ấy! Chưa dừng lại, tôi cảm thấy day dứt bởi mỗi khi đến SEA Games hay giải đấu liên quan, nhiều người cứ nhắc đến, như thể tôi là một “tội đồ”.
Thua chung kết và vuột mất chiếc HCV đã buồn. Vậy mà không biết vô tình hay hữu ý, người ta cố tình thêu dệt những câu chuyện chẳng ăn nhập gì giữa cá nhân tôi và HLV Calisto .
Khi ông trọng tài nổi hồi còi kết thúc trận đấu, mọi thứ như sụp đổ dưới chân chúng tôi. Nhìn lên khán đài, cả biển người mặc áo đỏ sao vàng ngồi chết lặng, chúng tôi thấy có lỗi vô cùng khi giấc mơ của bóng đá Việt Nam lại tiếp tục không thành.
Tôi không muốn ở lại trên sân một giây phút nào nữa, không muốn chứng kiến những giọt nước mắt của các đồng đội và của cả người thân của tôi… Thế nên, tôi đã chủ động đi vào trong đường hầm.
Không ai ngăn cản tôi cả nhưng bất thình lình HLV Calisto xuất hiện. Ông ấy không cho đi nhưng tôi vẫn cố bước để được rời khỏi sân. Đoạn cuối, ông Calisto kéo tôi lại rồi bảo tôi ngồi xuống trong cabin kỹ thuật. Trước một cậu học trò không kìm nén được cảm xúc, ông ấy tiếp tục xông tới và quát lớn: “Cậu không đi đâu cả, cậu là đàn ông cơ mà, cậu phải đứng dậy và học cách đón nhận thất bại để lớn hơn…”.
Ông Calisto rất mạnh mẽ, điều đó khiến tôi nể phục. Tiếc rằng, những hành động bột phát của ông ấy đối với tôi đã lọt vào tầm ngắm của rất nhiều ông kính của các phóng viên ảnh. Ngày hôm sau và cả một thời gian dài, thậm chí cho đến bây giờ, nhiều người vẫn cho rằng: HLV Calisto đã bóp cổ tôi. Tôi chẳng muốn nói lại bởi tôi đã giải thích nhiều lần rồi. Nhưng có vẻ như những bức ảnh ông Caliso và tôi để lại quá nhiều ấn tượng đối với mọi người.
SEA Games 25, U23 Việt Nam có rất nhiều cầu thủ tài năng và đó cũng là kỳ đại hội cuối cùng của tôi và một loạt đồng đội khác. Chúng tôi thật sự khát khao đổi màu huy chương cho bóng đá Việt Nam. Thế nhưng, bóng đá đúng là không thể nói trước được điều gì, chỉ cần một tích tắc sai lầm là đi cả một giấc mơ.
Bây giờ mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm. Tôi coi thất bại đó cũng là những kỷ niệm đẹp bởi nó giúp chúng tôi thực sự lớn hơn. Với HLV Calisto, tôi luôn dành sự kính trọng bởi tôi hiểu rằng sự hiểu lầm âu cũng là một phần của cuộc sống!”